Theo bước chân em tới trường: Giấc mơ chắp cánh (Bài 3)
Vậy mà sáng nay, ngay ngày tựu trường, điều ước ấy đã thành hiện thực. Chiếc xe không chỉ rút ngắn con đường đến lớp, mà còn chở theo niềm tin, sự động viên của bao tấm lòng đã gửi về Tống Sơn. Nhìn ánh mắt mẹ rưng rưng, nụ cười hiền của thầy cô, tôi tự nhủ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa – để từng vòng xe không chỉ lăn trên con đường làng thân thuộc, mà còn mở lối cho ước mơ tôi bay xa, vững chắc hơn trong năm học mới.
32 chiếc xe đạp đã về với chúng tôi – những đứa trẻ của xã Tống Sơn, những mầm non lam lũ nơi làng quê nghèo nhưng khát vọng học tập chưa bao giờ tắt. Với nhiều người, một chiếc xe đạp chỉ là phương tiện giản đơn, nhưng với chúng tôi, nó là đôi cánh, là chiếc cầu nối giữa ước mơ và hiện thực, để con đường đến trường bớt xa, bớt nhọc nhằn.
Món quà ấy không chỉ được làm từ sắt thép, mà còn được gắn bằng niềm tin và tình thương từ Công ty TNHH Bảo hiểm Nhân thọ Prudential Việt Nam – cùng với sự kết nối đầy nghĩa tình của Hội Chữ thập đỏ tỉnh Thanh Hóa. Chính sự quan tâm ấy đã thắp sáng trong tim chúng tôi một ngọn lửa mới: lửa của niềm tin, của sự cố gắng để vượt lên số phận, để mỗi vòng quay xe đạp hôm nay sẽ đưa chúng tôi đến gần hơn với giấc mơ ngày mai.
Khi nhận chiếc xe, tôi thấy ánh mắt mẹ rưng rưng, thấy nụ cười hiền của thầy cô, và thấy cả sự ấm áp tỏa ra từ những tấm lòng của Hội Chữ thập đỏ tỉnh Thanh Hóa và Công ty Prudential Việt Nam. Những vòng quay xe không chỉ chở tôi đến trường, mà còn chở cả niềm tin rằng mình không đơn độc trên con đường đi tìm tri thức.
Tôi hiểu, giá trị lớn nhất của món quà này không nằm ở con số gần 50 triệu đồng, mà ở sự sẻ chia, là bàn tay nắm lấy bàn tay, để những học sinh nghèo như tôi có thêm niềm tin, thêm động lực. Và tôi thầm hứa, sẽ học chăm hơn, kiên cường hơn, để một ngày nào đó, tôi có thể quay lại chính nơi này, trao đi những yêu thương mà hôm nay tôi may mắn được nhận.
Bởi tôi tin, con đường phía trước của mình không chỉ dừng lại ở mái trường, mà còn mở ra những cánh cửa mới: được trở thành một thầy giáo gieo chữ, một bác sĩ cứu người, hay một kỹ sư xây nên những cây cầu bắc qua miền sông núi quê hương. Tôi mơ ước một ngày, mình không còn là đứa trẻ nhận quà, mà là người trao đi món quà ấy – để những gương mặt thơ ngây khác cũng được ánh lên niềm vui, để những giấc mơ bé nhỏ cũng được chắp cánh bay xa.
Và tôi biết, nếu mỗi chúng ta đều nuôi dưỡng khát vọng, đều sống tử tế, thì không chỉ xã Tống Sơn, mà cả đất nước này sẽ đẹp hơn, giàu tình người hơn – một đất nước mà trong ký ức tuổi thơ tôi sẽ luôn hiện hữu vòng quay êm đềm của chiếc xe đạp hôm nay, như một lời nhắc nhở về tình thương và trách nhiệm để dựng xây ngày mai.
Bài: Trần Quang