TRUNG THU - NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT ẤM ÁP TÌNH NGƯỜI
Chúng tôi – những người làm công tác nhân đạo – hiểu rằng, một cái nắm tay, một ánh nhìn cảm thông, hay chỉ một cái chạm khẽ thôi cũng đủ làm tan chảy trái tim của những em nhỏ bất hạnh. Ở nơi hành lang bệnh viện ấy, giữa mùi thuốc khử trùng và tiếng máy thở đều đặn, tôi bắt gặp ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ chưa kịp lớn đã phải chiến đấu với bệnh tật. Có em nằm bất động, có em ngước nhìn lên đèn trần, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt khát khao được sống, được vui Trung thu như bao bạn bè khác.
Đến Làng trẻ em SOS, tôi càng thấu hiểu hơn thế nào là thiếu thốn nhưng không cô đơn. Những đứa trẻ ấy – dù không còn vòng tay mẹ cha – vẫn có nụ cười, vẫn reo vui khi nhận được chiếc bánh trung thu nhỏ bé. Bởi với các em, món quà ấy không chỉ là bánh kẹo, mà là tình thương, là niềm tin rằng thế giới này vẫn còn những trái tim biết lắng nghe và sẻ chia.
Chúng tôi trao đi những phần quà trị giá chẳng đáng là bao – vài chiếc bánh, hộp sữa, món đồ chơi nhỏ – nhưng điều lớn lao nhất mà chúng tôi mang đến là sự hiện diện của tình người. Giữa tiếng gió rít ngoài kia, tôi cảm nhận rõ hơn bao giờ hết ý nghĩa thiêng liêng của hai chữ “nhân đạo”. Đó không chỉ là công việc, mà là một lời hứa với lương tâm, rằng dù bão giông, chúng tôi vẫn sẽ đến – kịp thời, chân thành và đầy yêu thương.
Và khi đêm trăng Trung thu buông xuống, trăng như sáng hơn, dù mây vẫn đen, bởi ánh trăng của lòng nhân ái chưa bao giờ tắt. Những giọt nước mắt rơi không chỉ vì thương cảm, mà vì xúc động – vì giữa đời thường còn quá nhiều người sẵn sàng dang tay, trao đi và yêu thương không điều kiện.
“Chúng tôi đến không chỉ để trao quà, mà để trao niềm tin – rằng, sau mỗi cơn bão, điều còn lại chính là con người và lòng nhân ái.”
Hội Chữ thập đỏ tỉnh Thanh Hóa xin gửi lời tri ân sâu sắc tới các mạnh thường quân, những nhà hảo tâm, những tổ chức, cơ quan, đơn vị vì những mảnh đời khó khăn” cùng Hội Chữ thập đỏ tỉnh Thanh Hóa viết tiếp hành trình nhân ái. Bởi trong mỗi món quà được trao đi, là một phần trái tim được gửi lại.
Bài, ảnh: Trần Quang